Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đứa trẻ đến từ thiên đường


Phan_15

Những âm thanh chói tai đó đột ngột vang lên. Hình ảnh trước mắt cô cứ nhòa dần đi.  Cô chỉ thấy cả thân hình anh được nhấc bổng lên nhẹ nhàng như một chiếc lá…và rơi xuống…hai cây kem trên tay cô tan chảy rớt xuống nền đất dưới chân cô.

-------------------------------

Các nàng T-ara ngay khi nhận được tin đã vội chạy đến bệnh viện. Ji Yeon vừa đi vừa nhớ ra Hyomin và liền bấm điện thoại gọi cho cô

KTX 2PM

- " Ji Yeon à, có chuyện gì thế ? " – Hyomin và mọi người đang ăn trái cây thì điện thoại reo. Khi cô thông báo là Ji Yeon gọi thì Nichkhun bỗng nhiên khẩn trương hẳn, anh chăm chú lắng nghe

- " Unnie…unnie…mau đến bệnh viện. Có chuyện lớn rồi "

- " Chuyện gì thế Ji ? Bình tĩnh nói unnie nghe." – Lúc này không chỉ có Hyomin hồi hộp mà tất cả (trừ YooJung lúc này đang ngủ say trong phòng Taecyeon ) đều nhiều chuyện và hồi hộp theo như Nichkhun

- " Bệnh viện…Eun Jung unnie…" – Câu nói của Ji Yeon bị ngắt quãng vì tiếng nấc khiến Hyomin lo lắng

- " Cái gì ? Eun Jung unnie bị gì mà lại ở trong bệnh viện ? Ji Yeon chuyện gì xảy ra thế ? " – Nghe thấy vậy Taecyeon đứng ngồi không yên, anh đang lo lắng vô cùng

- " Không…ý em không phải vậy. Mà là anh rể Jang Woo cơ, anh ấy bị tai nạn xe và các bác sĩ đang làm phẫu thuật. Đã hơn một giờ rồi mà vẫn chưa thấy gì, Eun Jung unnie quá hoảng loạn nên bị ngất. Unnie mau đến đây đi, mọi người đều có mặt ở đây cả "

- " Oh my god. Được rồi unnie sẽ đến đó liền, có gì nhớ thông báo cho unnie nhé " – Hyomin tắt điện thoại và nhận ra bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình chờ đợi. Cô biết Taec đang rất lo lắng nên cố gắng nói nhanh

- " Anh rể..à không Jang Woo oppa bị tai nạn xe và đang phải làm phẫu thuật. Eun Jung unnie quá lo lắng nên đã ngất đi. Bây giờ em phải đến bệnh viện ngay. "

- " Oppa đưa em đi "

- " Vâng, thành thật xin lỗi mọi người, có dịp khác em nhất đĩnh sẽ lại đến đây "

- " Được rồi không sao đâu em đừng khách sáo. Woo Young à, mau đưa em ấy đến bệnh viện đi "

- " Khoan đã, có thể cho oppa đi theo được không ? Oppa sẽ chỉ đứng nhìn thôi "

- " Uhm…Dạ được ạ "

- " YooJung…" – Taecyeon ra đến cửa thì sực nhớ ra con gái đang ngủ nên đứng lại bối rối

- " Cậu cứ đi đi, YooJung cứ để nhà bọn tớ lo cho. Thôi đi mau đi đừng chần chừ nữa " – Nichkhun lên tiếng và vỗ vào vai Taecyeon. Ba người đi như chạy xuống bãi xe…

-------------------------------

Bệnh viện Seoul

Nhận được hai cái gật đầu từ So Yeon và Qri, Taecyeon nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Eun Jung đang nằm đó, mắt cô sưng húp và bọng đỏ. Khuôn mặt nhợt nhạt và mệt mỏi. Cô đang ngủ. Anh bước lại gần, thận trọng đưa tay vén mấy lọn tóc lòa xòa trước mặt cho cô, tay anh lướt nhẹ xuống má, rồi…đôi môi. Anh cúi người khẽ chạm môi mình vào đôi môi ấy. Thật dịu dàng…Nắm lấy đôi tay gầy và xanh xao của cô mà lòng anh đau thắt. Người con gái đang nằm trước mặt anh đây đã phải chịu bao nhiêu nỗi đau và tổn thương ? Bất giác, những ngón tay cô khẽ cử động. Hoảng sợ anh đặt vội tay cô xuống và nuối tiếc nhìn cô trước khi vội đi ra.

Eun Jung bừng tỉnh sau giấc ngủ, cảm giác kì lạ nơi đôi môi…Xong cô nhanh chóng gạt chúng sang một bên, sực nhớ ra Jang Woo, cô ngồi bật dậy và leo xuống giường. Các chị em mệt mỏi ngồi dựa vào tường, khi thấy Eun Jung xông ra từ phòng bệnh đã chạy ngay đến đỡ cô. Mẹ Jang Woo đang dựa hẳn người vào chồng. Bà khóc và không ngừng cầu nguyện cho con trai tai qua nạn khỏi. Đúng lúc đó đèn cấp cứu tắt và cánh cửa bật mở. Bác sĩ bước ra và mọi người vội lao ngay đến vây quanh ông ấy

- " Bác sĩ, bác sĩ. Con trai tôi…" – Mẹ Jang Woo nấc lên níu lấy cánh tay bác sĩ

- " Bác sĩ…JangGoon-nim, anh ấy bình an chứ ? – Eun Jung nhoài người đến trong khi So Yeon và Qri đang đỡ lấy cô

- " Xin mọi người hãy bình tĩnh. Chúng tôi vừa mới tiến hành phẫu thuật sơ bộ vùng đầu bị chấn thương cho bệnh nhân. Hiện tại chúng tôi chưa thể nói chắc được điều, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi chuyển biến tình trạng của bệnh nhân. Mong người nhà cũng đừng nên quá lo lắng. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức "

- " Bây giờ tôi có thể vào thăm nó chưa bác sĩ ? Con trai tôi sẽ tình lại chứ ? "

- " Uhm…có thể trong vòng 48 tiếng đồng hồ tới bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Hiện tại chỉ nên vào thăm từng người thôi "

- " Chúng tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ. Mong ông giúp con trai tôi " – Bố Jang Woo vừa chật vật dìu mẹ anh vừa cám ơn bác sĩ, lòng ông lúc này cũng như lửa đốt chỉ là ông không thể yếu đuối.

----------------------------

KTX T-ara

Eun Jung đang hí hoáy nấu cháo dưới bếp để mang vào cho Jang Woo. Thực ra mà nói thì…Jang Woo vẫn chưa tỉnh dậy dù đã gần 5 ngày. Hàng ngày cô và mẹ anh thay phiên nhau vào trông anh. Cô cứ nấu cháo mỗi lần vào như thế, cô sợ nhỡ đâu anh tỉnh dậy sẽ đói. Các chị em thở dài, tuy nhiên không ai muốn đi ra và nói với cô sự thật phũ phàng kia và lay cho cô tỉnh. Hình như một góc nhỏ trong trái tim nhỏ bé vốn đã bị lấp đầy của cô…có một chút nói rằng cô cũng yêu Jang Woo. Dù chỉ là một chút thôi, Cô đã suy nghĩ rất kĩ, nếu lần này anh tỉnh lại, cô sẽ quan tâm đến anh nhiều hơn, nghĩ về anh nhiều hơn…và cố gắng yêu anh nhiều hơn. Cô đã quá mệt mỏi với bản thân mình, với trò chơi tình yêu đau khổ của tạo hóa, đã đến lúc, cô cần tìm cho mình một chốn bình yên…vấn đề chỉ còn là thời gian…

Mải suy nghĩ mà Eun Jung không nhận ra Ji Yeon đang đứng cạnh mình từ lúc nào và đang lay lay cô

- " Unnie ! unnie ! "

- " Huh ! Ji Yeon à, có chuyện gì thế ? "

- " Unnie điện thoại unnie reo nãy giờ. Unnie đang nghĩ gì vậy ? "

- " Vậy hả ? Để unnie nghe điện thoại đã "

- " Alo…"

Đó là tất cả những gì Ji Yeon nghe thấy. Không rõ là điện thoại của ai, và nội dung nó như thế nào nhưng khi Eun Jung vừa nghe xong thì sắc mặt đột ngột thay đổi. Cô không nói được lời nào, đôi môi cô run bần bật và tiếp đó, cái điện thoại trên tay cô rơi tọt xuống nền và văng tung tóe. Cả người cô khuỵu xuống…Ji Yeon thấy vậy vô cùng lo lắng vội chạy ngay đến gần và ôm cô vào lòng. Eun Jung bật khóc nức nở trong vòng tay cô em gái. Ji Yeon lúc này không khác gì một bà mẹ đang ôm ấp dỗ dành con gái mình. CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA ???

----------------------------------

Khu đồi trống này bình thường ít có người lui tới. Ấy mà hôm nay lại đông đúc như có hội. Chỉ là bầu không khí không có đến một chút xíu nào gọi là vui vẻ cả. Bao trùm lên tất cả là nỗi đau và sự tang thương. Đám paparazzi thi nhau chụp những nhân vật không ngờ tới. Từ đại diện các đài truyền hình, các nhà sản xuất cho đến dàn sao lớn nhỏ. Những con người khó tưởng tượng có thề xuất hiện nơi đồi núi hoang vu này.Tất cả đều hao hao nhau với những bộ trang phục đen hoặc trắng. Vì sao lại có sự lạ đó ? Bởi vì…ngày hôm nay, họ có mặt ở đây, để tiễn đưa một con người về nơi thiên đường…đây chính là một lễ tang.

- " Junggie à, chúng ta về thôi. Mạnh mẽ lên em gái, mẹ cậu ấy cần em vào lúc này…"

So Yeon vòng tay qua người cô em gái và dìu cô đi. Eun Jung bước theo So Yeon như một cái máy. Đôi mắt vô hồn và sưng húp. Tuy nhiên, cô không hề khóc…vì cô đã khóc quá nhiều sao ? Cô đã không hé răng nói một lời nào hay ăn bất cứ một cái gì…kể từ lúc các chị em phải giữ chặt cô lại, để người ta đưa Jang woo đi. Tất cả những gì chứng tỏ cô là con người và vẫn còn sống…chỉ là những tiếng khóc đau đớn. Eun Jung đã ở lại nhà tang lễ cùng mẹ Jang Woo, hai người phụ nữ ôm nhau khóc. Nhìn khung cảnh đó ai mà không xót, tất cả là thật mà cứ như đùa. Mới hôm nào còn cười nói vui vẻ, còn đi bên cạnh nhau ấy vậy mà…có nằm mơ Eun Jung cũng không thể ngờ Jang Woo lại rời bỏ cô như thế. Anh quá tốt với cô, anh quá ân cần bên cô mặc cho cô chỉ chăm chăm nghĩ đến những thứ xưa cũ. Là cô đã cố chấp hay khi mất rồi mới biết nó quý. Cô mất anh rồi cô mới biết sự tồn tại của anh quan trọng với cô thế nào. Ai là người sẵn sàng chịu đựng khi bạn gái anh ta vẫn chưa quên người cũ và đi bên anh mà như không có anh ? Ai có thể hi sinh hình tượng của mình – chịu ngồi yên để cô mặc sức chỉ đạo người ta tô vẽ móng tay móng chân cho mình – chỉ để chiều cái chân đau của cô trong một show truyền hình hàng triệu người xem ?

Biết rằng bây giờ dù có gào thét, dù có than khóc hay làm bất cứ điều gì đi chăng nữa thì người con trai ấy cũng sẽ mãi mãi không thể trở về. Có lẽ rằng ngay lúc này đây, anh ở trên thiên đường cũng đau xót không kém gì. Tuy nhiên, có lẽ anh cũng sẽ ấm lòng hơn khi biết được tình cảm cùa cô dành cho anh lớn hơn anh có thể tưởng tượng rất nhiều. Và…đó cũng sẽ là một sự nuối tiếc khôn nguôi…cho tất cà…

----------------------------

- " Mở mắt ra đi JangGoon-nim à, mở mắt ra nhìn em này. Anh có nghe em nói không ? Tại sao anh cứ nhắm mắt mãi như thế hả ? "

- " Eun Jung à, hãy để cậu ấy đi đi em. " – Qri vừa giữ lấy Eun Jung vừa khóc theo cô em gái

- " JangGoon-nim…Anh mau tỉnh dậy đi cho em, anh đừng có đùa như thế nữa. Mọi người đang hùa nhau trêu tôi phải không ? Em sẽ không bị mắc lừa đâu. Mau tỉnh dậy đi…JangGoon-nim "

- " Unnie, unnie đừng như thế ! Anh ấy…đã đi rồi. Thật sự đã đi rồi " – Hyomin cũng khóc giữ chặt lấy vai Eun Jung. Cách đó không xa, khung cảnh cũng y chang vậy nhưng người đó lại là mẹ của Jang Woo. Khung cảnh ở bệnh viện lúc ấy thật hỗn độn, đau thương và mất mát…

End chap 30

Chap 31

Em không có dũng khí để anh ra đi

Những gì anh đã trao cho em còn hơn cả tình yêu…

Ôm lấy mùa xuân tươi đẹp của thế gian vào lòng

Thứ vốn dĩ chẳng thuộc về em

Lau khô những giọt nước mắt của thế gian

Những hồi ức ngày một rõ nét

Tình yêu còn lại trong trái tim em

Em có thể được tái sinh bao nhiêu lần ?

Dẫu em có mất đi tất cả kí ức

Thì nỗi đau vẫn còn hằn sâu…

Em nói không với tất cả mọi người…

Những giọt nước mắt đọng lại trong trái tim em

Em có thể được tái sinh bao nhiêu lần ?

Dẫu em có mất đi tất cả kí ức

Thì trong tim em mãi khắc ghi hình bóng anh…

Đã gần hai tháng kể từ ngày Jang Woo ra đi, Eun Jung vẫn như vậy, lặng lẽ như một cái bóng. Thực ra mà nói thì…tình yêu của cô với Jang Woo chưa đậm sâu đến mức khiến cô trở nên như thế. Chỉ là cô quá sốc và chưa thể chấp nhận. Anh là tia hi vọng duy nhất có thể giúp cô bước tiếp…Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả. Nguyên nhân thực sự mà ít ai ( hay nói cách khác là không ai ngoại trừ bố mẹ cô ) biết, từ tai nạn cho đến sự ra đi…giống một cách kinh ngạc...Cô đã từng mất đi một người bạn khi chỉ mới 5 tuổi – cậu bạn hàng xóm trước khi gia đình cô chuyển đến Seoul sống…Ai có thể tìm lại nụ cười của cô đây ? Khi người vốn dĩ nhận công việc đó giờ lại là nguyên nhân khiến việc đó càng trở nên xa vời…

----------------------------------

Hơn một tháng trước thì chủ tịch Kim đã có thông báo cho phép các cô gái T-ara chuyển ra ở riêng. Tất cả các cô gái đều về sống với gia đình trừ So Yeon, Eun Jung và Ji Yeon. So Yeon thì ở nhà của dì cô – người đang đi du lịch nước ngoài cùng chồng. Còn Eun Jung và Ji Yeon thì thuê chung một căn hộ chung cư cao cấp. Không rõ là ngẫu nhiên hay trùng hợp khi mà tình cờ bên JYP cũng cho phép các chàng trai 2PM ra sống riêng. Và…Nichkhun, Taecyeon cũng " tình cờ " thuê chung một căn hộ và làm hàng xóm của hai cô gái. Các chàng còn lại do một số lí do cá nhân và chưa tìm được nơi thích hợp nên vẫn đang tạm ở KTX. Tuy là hàng xóm vậy đấy nhưng 4 con người này chưa bao giờ gặp nhau hay ít ra là phát hiện ra vụ hàng xóm kể từ lúc dọn về. Lạ nhỉ ?

-----------------------------------

Ji Yeon đang đi mua đồ về nấu bữa tối cho cô và Eun Jung, do siêu thị cách cũng không xa nên Ji Yeon quyết định đi bộ. Đằng sau cô không xa, Nichkhun cũng đang " tung tăng " đi đến. Tay anh cũng cầm mấy túi đồ, bên trong là mì tôm các loại. Vừa đi anh vừa nghĩ đến một chuyện, hay nói đúng hơn đó là một bí mật không ngờ mà có người vừa bật mí cho anh. Bí mật đó là gì mà trông anh có vẻ phấn khích và không ngừng mỉm cười một mình khi nghĩ đến. Một cơn mưa bất chợt ào đến, Ji Yeon chạy vội vào mái hiên của một tiệm nội thất đã đóng cửa. Đang loay hoay lau mấy giọt nước mưa trên người thì có một người cũng vừa chạy vào trú. Chưa ngẩng đầu lên nên Ji Yeon chỉ liếc thấy đôi giày. Là giày con trai. Đúng là thế mà vì khi cô ngẩng lên nhìn thì bắt gặp đôi mắt của chàng trai kia cũng đang nhìn cô kinh ngạc.

- " Ji…Ji Yeon ? "

- " Nichkhun oppa…!!! "

Cả hai cứ đứng trơ ra nhìn nhau độ chừng gần 1 phút. Cuối cùng Nichkhun cũng sực tỉnh và lên tiếng

- " Sao em lại ở đây ? "

- " Em đi mua đồ, còn oppa ? Sao oppa lại ở đây ? " – Ji Yeon nói và giơ túi thức ăn ra cho Nichkhun thấy

- " Oppa cũng vừa đi siêu thị về. Oppa mới chuyển ra sống ở gần đây. Nhưng sao em lại đi bộ ? KTX T-ara

đâu có ở gần đây ? " – Nichkhun cũng chìa túi ( mì tôm ) của mình ra để chứng minh ( mấy con người này hình như lâu lắm rùi chưa cập nhật tin tức nhỉ )

- " Thật sao ạ ? Trùng hợp thật, em cũng vừa mới dọn ra sống ở gần đây…với Eun Jung unnie "

- " Eun Jung á ? Oppa tưởng cô ấy sẽ về sống với mẹ chứ ? "

- " Bác gái cũng định thế nhưng unnie nói tạm thời muốn sống riêng một mình, may sao cuối cùng unnie lại đồng ý cho em ở chung "

- " À…Uhm, mà Ji Yeon này, lâu quá em và oppa không nói chuyện như thế này nhỉ ? Gặp em ở đây hôm nay oppa thật sự rất vui " – Nichkhun đột ngột chuyển đề tài và quay sang nhìn thẳng vào Ji Yeon khiến cô hơi bối rối

- " Vâng…Em…cũng rất vui " – Ji Yeon cúi gằm mặt xuống để giấu đi hai gò má đang ửng hồng của mình.

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ji Yeon. Cô đã phải đấu tranh tư tưởng không ngừng với cái ý nghĩ đang gào thét trong đầu. Liệu cô có nên nhân cơ hội này nói sự thật với Nichkhun không ? Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nhưng nếu nói ra rồi liệu anh có ghét cô không ? Có cảm thấy cô thật xấu xa và đáng sợ không ? Nhận thấy vẻ khác lạ của Ji Yeon, Nichkhun tiến lại gần hơn  một chút và nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, đôi mắt Ji Yeon ngay lập tức bị đôi mắt ấy thôi miên. Sau một hồi đấu tranh không nghỉ, cuối cùng cô quyết định sẽ nói ra hết tất cả sự thật cho Nichkhun. Dù cho anh có ghét cô, có tránh xa cô đi chăng nữa thì cô cũng chấp nhận. Dám yêu thì phải dám chịu…

Cô ngập ngừng gọi tên Nichkhun

- " Nichkhun oppa…em…có chuyện này muốn nói với oppa. Có thể sau khi nghe xong oppa sẽ ghét em…Oppa…" – Ji Yeon chưa nói hết câu Nichkhun đã đặt một ngón tay lên miệng Ji Yeon, anh mỉm cười nhìn cô

- " Suỵt. Ji Yeon này, oppa biết em đang định nói điều gì đấy. " – Một nụ cười tỏa nắng lại xuất hiện trên mặt Nichkhun, Ji Yeon thì tất nhiên là ngạc nhiên đến không nói được lời nào, cô lắp bắp

- " Oppa…oppa đã biết sao ? Làm sao mà…"

- " Nghe này Ji Yeon, thực ra lúc mới đầu nghe oppa cũng không tin được là em lại làm như vậy. Không giống em chút nào "

- " Em…" – Ji Yeon cúi gằm mặt xuống

- " Nhưng mà…Oppa rất vui, vì em đã làm điều đó. Nếu không nhờ chuyện đó có lẽ oppa vẫn đang ngộ nhận về tình cảm của mình. Ngộ nhận về người quan trọng nhất trong trái tim mình…Cám ơn em " – Ji Yeon không tin được những lời vừa nghe, cô ngẩng mặt lên nhìn Nichkhun

- " Thật…thật sao ạ ? Oppa không trách em sao ? Không ghét em…" – Rõ là biết thừa câu trả lời nhưng có người vẫn muốn hỏi cho chắc ăn. Nichkhun không nói gì chỉ mỉm cười (gian) tiến lại sát Ji Yeon hơn và … anh đặt lên trán Ji Yeon một nụ hôn. Thật nhẹ nhàng và ấm áp. Khi Ji Yeon hóa đá với hành động vừa rồi của Nichkhun thì anh lại tiếp tục tăng thêm mức độ sốc ( và sung sướng ) khi anh khẽ thì thầm

- " Saranghae…" – Ji Yeon ngước lên nhìn anh và anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Ji Yeon. Hai đôi môi nhanh chóng bắt được nhịp và hòa quyện vào nhau. Họ cứ đứng hôn nhau như thế mặc cho trời đã tạnh mưa từ lúc nào…

--------------------------

Chung cư cao cấp Lotte - Gangnam

Nichkhun và Ji Yeon nắm tay nhau đi về, trên đường về Nichkhun đã cùng Ji Yeon bàn một kế hoạch to lớn. Ji Yeon mời Nichkhun sang ăn tối cùng cô và unnie ( sao nỡ để chàng ăn mì tôm ). Nichkhun vui vẻ nhận lời ngay và bảo sẽ rủ thêm Teac. Cả hai nuối tiếc chia tay nhau trước cửa, Ji Yeon mở cửa vào nhà và gọi to

- " Unnie, unnie à ! Em về rồi đây " – Cô cởi giày và đi loanh quanh tìm Eun Jung. Vừa lúc đó Eun Jung từ phòng tắm bước ra, Ji Yeon chạy lại ôm cô

- " Unnie…Hôm nay…em mời thêm hai người hàng xóm cùng ăn tối với chúng ta nhé ! "

- " Huh ?! Được thôi, nhưng mà ai thế Ji ? Unnie có biết không ? "

- " Có…Đó là…" – Ji Yeon chưa kịp nói thì đã có tiếng chuông cửa. Biết ngay là ai ở ngoài nên Ji Yeon vội chạy ra mở. Nhìn thấy anh, Ji Yeon cười tươi và cô cũng kịp nhìn thấy Taecyeon đang đứng đằng sau Khun. Anh đang mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Nichkhun và Ji Yeon cười vui vẻ với nhau và hơn hết hàng xóm và nhà hàng xóm mà Khun nói thì ra lại chính là Ji Yeon và nhà cô. Ngay lúc đó Jung cũng vừa bước ra. Trên tay còn đang cầm khăn tắm lau mái tóc ướt

- " Ji Yeon à, ai vậy ? Có phải là khách của em không ? "

Chắc mọi người cũng hình dung ra được khung cảnh lúc đó rồi nhỉ ? Trong tic tắc Jung suýt quên đi là mình phải đóng vai mất trí nhớ. Cô cảm thấy khó hiểu về sự xuất hiện của Nichkhun và anh. Cô cũng khó hiểu với thái độ của cô em gái nữa. Nhưng thay vì hỏi thì cô chỉ mím môi và im lặng.

Khách đã đến mà bữa tối còn chưa nấu, thế là cả 4 cùng lăn vào bếp. Ji Yeon đang nấu bánh tok còn Nichkhun thì làm món hấp sở trường. Sau một hồi loay hoay cuối cùng Jung quyết định nấu canh rong biển ? Tất nhiên ba con người kia liền thắc mắc

- " Unnie, unnie đang nấu canh rong biển hả ? Hôm nay đâu phải sinh nhật ai đâu ? " – Ji Yeon lên tiếng thay hai chàng

- " Ừ " – Jung chỉ đáp gọn và tiếp tục. Cả ba lén nhìn nhau, Khun phá ra cười hòng xóa tan bầu không khí

- " Haha, không sao, đâu phải cứ sinh nhật mới được ăn canh rong biển đâu. Đúng không Taecyeon ? " –Khun vỗ mạnh vào vai Taec. Anh chàng đang đứng ngẩn cũng hùa theo

- " Ờ..ờ…Ăn lúc nào cũng được. Tự nhiên hôm nay tớ cũng thèm "

- " Ji này, lát em múc một ít đem qua cho So Yeon unnie nhé. Còn lại unnie với em ăn " – Jung thản nhiên lên tiếng khiến hai chàng quê độ. Nhận thấy tình hình Ji Yeon liền la lên

- " A, bánh tok của em. Khun oppa, giúp em đảo một chút ".

- " Ok, để đó oppa. Taec này cậu đứng ở đấy làm gì, mau kiếm việc gì làm đi chứ "

- " Có việc gì đâu, tớ đâu có biết nấu gì đâu " – Taec ngây thơ đáp. Nichkhun đẩy Taecyeon sang chỗ Jung đang đứng và ra hiệu. Xong Khun quay sang Ji Yeon cười tươi. Trong khi KhunJi nhà mình thì ồn ào, vui vẻ thì TaecJung lại chỉ im lặng nấu phần của mình. Có phải kế hoạch to lớn của Nichkhun và Ji Yeon là…

Nấu ăn nhưng trong đầu Eun Jung rõ là đang nghĩ đến chuyện khác, bằng chứng là cô vừa cắt phải tay. Taecyeon thấy vậy vội vàng lao đến chụp lấy chỗ vết thương của cô, giọng anh đầy gấp gáp và lo lắng

- " Em không sao chứ ? Sao lại không cẩn thận như thế ? Máu ra nhiều quá, Ji Yeon à, em lấy giúp oppa hộp cứu thương "

- " Vâng, em sẽ đi lấy ngay "

- " A…Uhmm…" – Jung nhăn mặt và khẽ rên khi Taecyeon chạm vào chỗ bị thương xem xét. Thật ra Jung chỉ bị đứt tay, hơi sâu một tí nên máu ra hơi nhiều, việc này khá bình thường nhưng trong mắt Taecyeon thì như cô bị đứt cả ngón tay không bằng. Ji Yeon mang hộp cứu thương ra và đưa cho Taec

- " Em ráng chịu đau một chút nhé ! Anh sẽ sát trùng…Khun này, cậu giúp tớ…" – Taec đưa cho Khun chai thuốc sát trùng. Nichkhun cảm thấy khó hiểu nhưng cũng cầm lấy. Anh thắc mắc : " Sao thằng nhóc này không làm việc đó mà lại đưa mình. tên ngốc này ban nãy còn hùng hồn nói sẽ sát trùng vết thương cho Jung cơ mà. Cậu ta đang làm gì thế chứ ?"

- " Ráng chịu chút nhé Eun Jung " – Nichkhun nhìn Jung rồi nhẹ nhàng nhỏ thuốc vào chỗ vết thương. Jung không nói gì chỉ gật đầu, cô siết chặt tay lại chịu đau và cắn chặt môi để tiếng rên không thoát ra. Chợt có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, cô vội rụt tay lại nhưng bàn tay kia nắm chặt quá khiến cô không sao rút tay ra được. Cuối cùng cô đành để im cho bàn tay kia nắm lấy tay mình, một cảm giác ấm áp và tin tưởng tuôn trào trong cô. Đi từ bàn tay đến…trái tim. Những ngón tay cô không còn siết chặt nữa mà dần buông lỏng, nó giúp cô cảm nhận rõ hơn làn hơi ấm kia. Hình như cô không còn cảm thấy đau nữa. Sau khi sát trùng xong, Ji Yeon giúp Eun Jung băng vết thương lại. Tất nhiên hành động vừa rồi của Taec không lọt qua được hai đôi mắt kia. Nichkhun mỉm cười vì đã có câu trả lời thỏa đáng. Taec đâu có ngốc !

Và tất nhiên sau đó Eun Jung " bị đuổi " ra ngoài, cả Taecyeon cũng bị Khun đá ra. Thế là trong bếp chỉ còn KhunJi. Cả hai lại tiếp tục công việc một cách vui vẻ. E hèm…việc không có Teac hay Jung khiến cả hai thoải mái hơn trong việc bày tỏ tình cảm ( eoooo)

----------------------


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .